Saturday, April 10, 2021

Cầm cự lai rai










Còn nấu được nồi cơm
Lui cui mù lửa rơm
Nhão khê vì lóng ngóng
Mũi già ngửi..., ừ thơm!

Còn gắp được cọng rau
Đưa vào miệng lau nhau
Răng lợi dẫu trệu trạo
Nuốt vào tạm an trôi

Còn nhấc được cánh tay
Đốt khuỷu rắc lung lay
"Vô-lăng" khá loạng choạng
Chưa chệch bánh "len" ngoài

Còn lê được bàn chân
Khớp khô mòn lục cục
Đường trường thua đã hẳn
Đường hẻm chưa trẹo gân

Còn chợ búa "shop-ping"
Đẩy xe ên một mình
Cầm lên lại bỏ xuống
Trả lộn tiền...! Sao đâu!

Còn cọ rửa chùi lau
Mốc meo đèo da cóc
Vụng về! Thôi, an ủi
Mình hãy còn tự làm

Còn ấp úng câu, lời
Kinh Phật, Kinh Chúa Trời
Tâm thành luôn khấn hứa
Ăn năn sám hối đời

Còn đêm nằm dỗ giấc
Trằn trọc thân rệu rêm
Cù là xoa, cạo, bóp
Mệt lắm rồi cũng thiếp

Còn hấp háy mắt nhoè
Giậu vườn dâm bụt loe
Ậm, ừ... hoa đang nở
Bồi hồi thương tưởng quê

Còn lúc tơ lơ mơ
Vơ vẩn tìm vần thơ
Ý, vần, đối, nguệch ngoạc
Lo chi hồn ngu ngơ

Còn... còn... còn nhiều lắm
Lỉnh kỉnh việc hàng ngày
Đang tự thân cố gắng
Không để ai phiền rầy

Không để ai ngán ngẩm
Nửa tội nghiệp nửa rầu
Bỏ thương vương lại tội
Quay đi thầm lắc đầu

Thế nên rất tự hiểu
Những chậm, yếu, mệt, sai
Xui, thua, lầm, kém, dở...
Chấp nhận, vì... già rồi!

Ráng cầm cự lai rai
Mong sao luôn còn sức
Mong sao vẫn tự làm
Gượng qua hết tháng năm

Rồi một mai khúc quanh
Cỗ xe đời tuột phanh
Xin nhẹ nhàng chóng vánh
Chưa "bai" mà đã thăng!

4/2021
Quang Dương

No comments:

Post a Comment