Nay đến lúc về già tôi mới hiểu
Rằng tại sao người lớn thích lặng yên
Rằng tại sao cha mẹ ít khi hiền
Rằng trong lớp thầy cô thường nghiêm khắc
Cũng đến lúc về già tôi mới biết
Rằng tại sao người lớn lại hay la
Rằng tại sao cha mẹ cứ rầy rà
Rằng bọn trẻ gây ồn ào quá mức
Thì giờ đây tôi còn hơn người lớn
Chỉ muốn một mình tĩnh lặng suy tư
Chỉ thích về nơi sông núi biển hồ
Hay ít nhất gác cao nằm một chỗ
Tiếng cười nói chẳng làm tôi hăm hở
Giọng nô đùa nghe mệt quá đôi tai
Bóng xẹt qua xẹt lại bước chân dài
Càng hoa mắt nhức đầu không chịu được
Nhác đám đông tôi lảng xa tránh trước
Cầu lặng yên do chẳng thích ồn ào
Khỏi bực mình nóng giận mặt mày cau
Lỡ có đứa đâm sầm rồi bật khóc
Nhìn con nít giỡn la còn trêu chọc
Hét tướng lên tranh cãi giữa trò chơi
Rượt đuổi nhau vang động cả khung trời
Tim tôi muốn đứt hơi và ngộp thở
Chúng khoẻ thế bắt ngồi trong lớp nhỏ
Chăm chú nghe thầy cô giáo giảng bài
Tránh khỏi sao nhiều lạch xạch lao xao
Phiền thước kẻ phải ra oai vụt! vụt!
Hai thế hệ hai tâm hồn khác biệt
Đối chọi nhau vì tuổi tác mà nên
Nhỏ vô tư năng động quá hồn nhiên
Lớn bổn phận lo xa đầy trách nhiệm
Già thêm nữa càng mong cho yên chuyện
Lụ khụ ốm đau chậm chạp lờ đờ
Hốt hoảng tinh thần lo lắng vẩn vơ
Nghe giọng nói tưởng tiếng còi cấp cứu!
Điều ngẫm nghĩ mới gì đâu bạn hữu
Chút miên man thông cảm với người xưa
Giá được đem sức trẻ thuở dư thừa
Chia sớt lại bây giờ thì tốt quá
Trẻ bớt chạy rông, già thêm rộn rã
An ổn cho người phúc lợi cho đời
Sức rải quân bình lớn nhỏ đều vui
Khéo tuổi thọ kéo dài trên trăm lẻ
Suy nghĩ bâng quơ cười riêng lặng lẽ
Bỗng tiếng đâu ào ạt đến thật nhanh
Cười nói huyên thuyên hú hét giựt giành
Đám cháu nội đang xông vào nhà đó!
Quang Dương
No comments:
Post a Comment