(Cảm xúc nhân vụ hoả hoạn đầu năm 2025 tại Los Angeles, CA)
Khi di tản ta có biết đâu là lần cuối
Mái ấm thân thương nơi hạnh phúc chan hoà
Bao kỷ niệm ngập tràn bao kỷ vật thiết tha
Sẽ phút chốc tiêu tan thành mây khói
Trận hoả hoạn quá bi thương khốc hại
Chỉ một đêm thiêu rụi hết ngàn căn
Cả một vùng to lớn bị san bằng
Như vừa chịu một trái bom nguyên tử
Ta ngậm ngùi tìm về nơi chốn cũ
Lòng hoang mang chân lạc bước bơ vơ
Lối ngõ quen xưa nay khói bụi lờ mờ
Loang lổ những tan hoang và đổ nát
Phải nơi đây? Chỗ này đây? Nào khác!
Căn nhà xinh be bé quét tường rêu
Mái gạch nghiêng nghiêng nắng sớm mưa chiều
Đã biến mất như chưa từng hiện diện
Ta rưng rưng bới tìm trong nghèn nghẹn
Mong nhận ra chút tàn tích của yêu thương
Nhưng nào thấy đâu ngoài cát bụi vô thường
Và cũng hụt hẫng bao thân quen cảm xúc
Ta thẫn thờ đứng lên giương tầm mắt
Khắp bốn bề hun hút xác màu tro
Chẳng tiếng chim kêu, vắng lặng như tờ
Dưới một khối mặt trời âm ỉ máu
Ta mệt mỏi quay về nơi tạm náu
Với người thân san sẻ nỗi niềm riêng
Cùng chung quanh đồng cảnh ngộ xóm giềng
Tai hoạ lớn hỏi vì đâu nên tội?
Sự trước mắt tơ vò cơn ruột rối
Đường tương lai xạm tối biết làm sao
Lòng xót xa nước mắt chực tuôn trào
Đêm nay nữa biết lại đêm không ngủ
1/2025
QD
No comments:
Post a Comment