Wednesday, October 1, 2014

Điếu Văn Tiễn Mẹ Về Nơi An Nghỉ Cuối Cùng

Của con để kính điếu Mẹ là Trần Thị Yến, Pháp danh Diệu Hiền, tạ thế ngày 5-9-2014 (12-8-Giáp Ngọ) hưởng thọ 93 tuổi


Thưa Mẹ kính yêu,


Hôm nay là ngày tang lễ của mẹ, con vô cùng đau buồn và xót xa tưởng nhớ đến mẹ. Mới ngày nào mẹ hãy còn ở với chúng con mà nay mẹ đã ra đi vĩnh viễn. Thân thể mẹ nằm kia mà con biết rằng mẹ đã không còn hiện diện trên cõi đời này nữa. Mẹ đã về một cảnh giới thanh cao, một nơi chốn yên nghỉ vĩnh hằng. Dẫu biết rằng kiếp người có hạn, ai ai rồi cũng phải từ giã chốn trần thế và thịt xương rồi cũng trả về cát bụi, nhưng đứng trước ngưỡng cửa tử biệt sinh ly, người đi kẻ ở, nhất là với mẹ và con, với người mẹ hiền kính yêu mà con may mắn được gần gũi, góp phần hầu hạ săn sóc trong bấy lâu nay, lòng dạ con không khỏi khắc khoải quặn đau, tâm tư con không thôi nghẹn ngào thổn thức.

Mẹ ơi, không phải đợi đến bây giờ khi Mẹ đã nằm xuống con mới bồi hồi xúc độngvới bao hình ảnh về Mẹ. Trong những năm tháng cuối đời của Mẹ, khi được ở gần Mẹ, chứng kiến Mẹ từ lúc còn tương đối khỏe mạnh đến khi suy yếu dần, con đã cố gắng tìm tòi, nhắc nhớ lại trong ký ức tất cả những kỷ niệm mà con có được về Mẹ. Dường như con biết rằng ngày Mẹ rời bỏ chúng con sẽ không xa và con sợ rằng khi không có Mẹ hiện diện trước mặt, con sẽ từ từ quên mất Mẹ. Tuy nhiên, sau khi Mẹ thật sự trút hơi thở cuối cùng, bao nhiêu hình ảnh và kỷ niệm cũ đã trở về đầy ắp trong tâm trí con. Con cũng chẳng cần phải cố gắng, những hình ảnh và kỷ niệm đó hiển hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.  

Con nhớ Mẹ xưa mẫu mực hiền từ, vỗ về thương yêu chăm nom nuôi nấng chúng con từng miếng ăn, giấc ngủ. Mẹ săn sóc chúng con những khi trái gió trở trời, ốm đau bệnh hoạn mà chẳng quản nhọc nhằn. Mẹ yêu thương, uốn nắn, dạy dỗ chúng con khôn lớn lên người mà không mong có ngày báo đáp.


Con nhớ Mẹ xưa vất vả sớm chiều, đảm đang chu toàn việc nội trợ, một tay quán xuyến trong ngoài, chịu thương chịu khó đi chợ mỗi ngày, tìm mua thức ăn cẩn thận, nấu nướng ngon lành đầy đủ cho cả nhà để Bố và chúng con yên tâm đi làm đi học, trong khi Mẹ chỉ dùng bữa đạm bạc qua loa. 



Con nhớ nữa Mẹ xưa tự tay đo đạc, cắt vá khâu may cho chúng con có manh quần tấm áo lành lặn, che ấm thân thể và cho chúng con cảm nhận sự  an vui, thích thú trong lòng vì được mặc bộ quần áo mới trên người.

Con cũng nhớ Mẹ xưa chẳng quản đường xá xa xôi, vóc hạc mình mai, lặn lội từ Sài Gòn ra tận nơi rừng núi xa xôi chỉ để nhìn thấy con, mang cho con lọ thịt dim, hộp ruốc đầy, chắc vì thương con phần số nhọc nhằn, sớm phải bôn ba đường quân ngũ.


Và nhớ lắm câu chuyện đau lòng mà Mẹ, với mắt thường hoen đỏ, kể cho chúng con nghe về cái chết bi thảm của Cậu Được, em của Mẹ, ở ngoài Bắc. Cậu mới tình nguyện vào quân đội quốc gia, còn độc thân, chưa lãnh tháng lương đầu tiên mà đã bị Việt Minh lén rình ám sát, chém chết bằng mã tấu ngay trên đường ra chợ. 



Chưa hết, con còn nhớ xót xa sau khi bỏ nhà bỏ cửa, di cư vào Nam năm 54 vì ghê sợ chế độ Cộng Sản, Mẹ và Bố lại phải lần nữa âu lo rồi quặn tim xé ruột, tan nát cõi lòng đến ngất xỉu khi nghe tin anh Minh tử trận Bình Long An Lộc mùa Hè đỏ lửa tháng Tư năm 72 vì đạn pháo kích của Việt Cộng khi anh mới 26 tuổi và cũng còn độc thân, chỉ mới có người yêu.

Nhưng định mệnh quái ác vẫn chưa buông tha Mẹ, nỗi buồn mất người con trai trưởng yêu quí chưa nguôi ngoai thì ba năm sau, khi miền Nam Tự Do bị bức tử, Bố Mẹ lại phải rứt bỏ toàn bộ cơ nghiệp khang trang, xây dựng bằng mồ hôi nước mắt, bằng sức lao động tim óc, bằng nghề dạy học và viết sách giáo khoa, viết truyện thiếu nhi của Bố và công lao cần cù vun quén của Mẹ, để ra đi trắng tay, quyết tìm tự do, lánh xa chế độ độc tài Cộng sản vào cuối tháng Tư 75. 


Nơi xứ lạ quê người Bố Mẹ đã không quản tuổi già sức yếu, xông pha làm lụng, vất vả lao động cả nghề chân tay như bất cứ người bản xứ nào khác để tự lực cánh sinh, nuôi con nuôi cháu, giúp đỡ vợ chồng chúng con và những người thân còn kẹt lại quê nhà mà không cần trông nhờ vào trợ cấp xã hội. Những tưởng sau một thời gian gây dựng lại, Bố Mẹ sẽ được nghỉ ngơi, an hưởng điền viên hưu trí bên nhau. 



Nhưng số phận trớ trêu, vào năm 1987, trong lúc hãy còn làm việc, và khi đã 75 tuổi, bố bất ngờ bị stroke chảy máu não trầm trọng và đã ra đi sau một thời gian ngắn chữa trị không kết quả. Mẹ như tê liệt hoàn toàn vì chấn động tâm thần đau thương quá lớn, vì sự mất mát quá bất ngờ và rất giống như hai lần mất hai người thân yêu của Mẹ trước đây là Cậu Được và Anh Minh. Mẹ như đổ gục từ đó, không còn đi làm được nữa và rồi sức khoẻ của Mẹ suy yếu dần. Mẹ bị stroke vài lần từ nhẹ đến nặng và lần nặng nhất vào năm 2001, năm Mẹ 79 tuổi. Mẹ bị liệt nửa người bên phải, không nói được rõ ràng, đồ ăn đều phải xay nhuyễn. Tất cả sinh hoạt cá nhân hàng ngày của Mẹ đều phải trông cậy vào con cháu và người phụ giúp. 



Kính thưa Mẹ, cuộc đời Mẹ trải qua nhiều sự kiện đau buồn khắc nghiệt như thế, đáng lẽ như người khác Mẹ đã buông xuôi đầu hàng từ lâu và đã trở thành người bất lực tàn phế.

Nhưng không, dù ở hoàn cảnh và thời điểm khó khăn nào, con luôn thấy Mẹ vẫn cố gắng phấn đấu, tập luyện để vượt qua. Hơn nữa, dẫu đau buồn, Mẹ vẫn quan tâm lo lắng, săn sóc, giúp đỡ, cho quà, cho tiền (trích trong số tiền hưu trí ít ỏi của Mẹ) không chỉ cho các cháu, chắt mà còn cả thân bằng quyến thuộc nội ngoại gần xa, hội thiện hoặc những người ngoài có hoàn cảnh ngặt nghèo, đang cơn túng quẫn. Khi Mẹ còn sức khoẻ, Mẹ không bao giờ để con cháu phải đói khát hay thiếu thốn miếng ăn. Tài nấu ăn ngon và hiếu khách, thương con mến cháu, quí trọng họ hàng của Mẹ, tất cả các bác, các cô chú, anh chị em, con cháu và mọi người thân quen xa gần đều biết và công nhận. Khi Mẹ phải nằm một chỗ trên giường bệnh hay ngồi trên xe lăn, Mẹ vẫn  hỏi thăm, lo lắng, bảo ban, chỉ dạy chúng con và các cháu cách ăn ở cư xử cho phải phép. Lúc nào Mẹ cũng để tâm lo lắng cho việc làm việc học, sức khỏe, bệnh tật của từng đứa con đứa cháu. Dường như suốt đời Mẹ, thời gian Mẹ lo cho bản thân Mẹ chẳng có bao nhiêu. Ngược lại, Mẹ dành rất nhiều tâm huyết để quan tâm, thăm hỏi, an ủi, giúp đỡ mọi người xung quanh.

Kính thưa Mẹ, con còn nhớ nhiều kỷ niệm về Mẹ, về rất nhiều tình thương và sự hy sinh mà Mẹ đã dành cho vợ chồng chúng con là Dương và Tuyết cùng các cháu chắt của Bà Nội, Bà Cố kể từ ngày chúng con còn kẹt bên VN, lẫn khi đã được Bố Mẹ bảo lãnh định cư bên Mỹ. Tuy nhiên, vì thời gian có hạn, con không dám dài dòng thêm nữa. Con xin giữ lại những hình ảnh và tình cảm đẹp đẽ đó trong thâm tâm để luôn tưởng nhớ đến Mẹ, cũng như chúng con đã tưởng nhớ đến Bố. Chúng con kính mong Mẹ yên lòng an nghỉ. Mẹ đã vất vả hy sinh cả đời để các con cháu nên người. Chúng con và các cháu, chắt sẽ nhớ ơn Mẹ, nhớ ơn Bà mãi mãi.

Trong khung cảnh và giờ phút trang nghiêm của ngày tang lễ, con thành kính cầu xin Đức Phật Tổ từ bi, Đức Phật A Di Đà, Đức Quán Thế Âm Bồ Tát, Đức Địa Tạng Vương Bồ Tát phát ánh nhiếp quang, tiếp độ hương linh của Mẹ được sớm vãng sanh về cảnh giới thanh cao, cảnh giới an lành Tây Phương Cực Lạc.

Kính điếu.


Kính thưa Mẹ,

Vì nhà con là Tuyết vì bạo bệnh đã mất trước Mẹ hơn hai tháng, con xin được thay mặt nhà con để đọc lên bài thơ mà Tuyết đã làm trong lần mừng sinh nhật Mẹ trước đây, thay lời kính điếu. Bài thơ có tựa là “Kính dâng Bố Mẹ”. Bài thơ như sau:

Bao dòng sông đổ dồn về biển cả
Cho phù sa cồn cát đắp dầy thêm
Ru hồn con vào những buổi chiều êm
Là Mẹ đó, một thâm tình diễm tuyệt

Ôi dấu yêu sao đôi vầng Nhật Nguyệt
Nhấc con ra từ địa ngục trần gian
Đưa chúng con vào vùng đất thiên đàng
Đời con sống kể từ giây phút đó

Những đấng nào sinh con lần thứ nhất
Và đấng nào đã cứu sống lần hai
Bố Mẹ ơi, trọn một kiếp trần ai
Con mang nặng khối thâm ân trời biển

Ngày đoàn tụ Bố hiền không còn nữa
Để lòng con tràn ngập nỗi bi ai
Chưa một lần được gọi Bố, con đây
Và Bố muốn sai gì con, cứ bảo

Với chúng con vầng Thái Dương đã tắt
Hơn một lần bóng tối phủ trần gian
Nhưng cuộc đời chưa hẳn đã gian nan
May mắn thay chúng con còn có Mẹ

Được tổ ấm Mẹ hiền luôn ấp ủ
Lũ chúng con sung sướng lớn dần lên
Đã già mà vẫn được Mẹ lo toan
Vẫn chăm sóc như ngày còn bé bỏng

Mẹ Yến ơi, lòng Mẹ cao vời vợi
Rộng lớn như biển cả Thái Bình Dương
Nặng tình con, Mẹ đã phải vấn vương
Trông đàn cháu để con mình kiếm sống

Như đại thụ vươn thêm nhiều chi nhánh
Gia đình ta vẫn trong ấm ngoài êm
Lòng Mẹ hiền vẫn đại lượng vô biên
Ân đức đó chúng con nguyền ghi tạc

Và hôm nay một ngày vui sướng nhất
Từng đàn con lũ lượt rủ về đây
Mừng Mẹ hiền tuổi thọ đã cao dầy
Vẫn vui vẻ vẫn hồng hào tươi tắn

Sung sướng thay đàn con nhiều may mắn
Được bàn tay mềm mại Mẹ ấp yêu
Chúc Mẹ hiền Phúc, Lộc ,Thọ vui nhiều
Và khỏe mãi chờ ngày thăm quê cũ

Trần Thị Tuyết
Sinh nhật Mẹ ngày 5-5-1994


Kính thưa Mẹ, con tin là giờ này Tuyết đã được gặp lại Mẹ ở cõi giới thanh cao. Con vẫn khấn Tuyết về để dẫn dắt Mẹ cùng đi lên cõi Trên vì Mẹ mới rời bỏ chốn trần thế, Mẹ lại đã cao tuổi có thể còn bỡ ngỡ, chưa rõ bước đường. Con cũng cầu xin Đức Phật và Chư vị Bồ Tát gia hộ, độ trì cho Mẹ và Tuyết cùng được vãng sanh về cảnh giới thanh tịnh an lành, cảnh giới Tây Phương Cực Lạc mãi mãi.

Con kính bái Mẹ,
Quang Dương

No comments:

Post a Comment