Saturday, March 28, 2015

Mong Mãi Người Về



Anh còn trần tục với khù khờ
Nhớ em anh chỉ biết làm thơ
Thương em anh cứ buồn ngơ ngẩn
Nhác bóng trông tranh khéo động hờ

Tìm em anh đâu biết chốn nào?
Tu hồn xuất thế quá siêu cao
Tụng kinh sám hối nhiều sai vụng
Niệm Phật tâm thành sánh được bao?

Nên anh chỉ biết trước bàn thờ
Khấn nguyện hương hồn em chứng nghe
Có thấu cho lòng anh thương nhớ
Đằng đẵng bao đêm vẫn đợi chờ

Anh đợi em giây phút hiển linh
Về để hàn huyên chuyện chúng mình
Về kể cho nhau điều u ẩn
Về cùng se nốt sợi tơ tình

Anh chờ em thời khắc nhiệm mầu
Về cùng ôn lại chuyện xưa sau
Chuyện hờn chuyện trách chuyện thương ghét
Chuyện sống bên nhau đến bạc đầu

Anh sẽ đọc thư của đôi ta
Nghiêng nghiêng nét chữ ý giao hòa
Mối tình trong trắng đầy mơ ước
Hai trái tim hồng ngát mộng hoa

Anh sẽ dìu em trên lối quen
Lần theo khe suối cỏ xanh mềm
Dừng chân đứng ngắm mây chiều trắng
Mơ một khung trời xưa ấm êm
  
Sao em không nói cứ lặng yên?
Chỉ mãi nhìn thôi chạnh nỗi niềm
Vò võ mình anh tâm sự mãi
Đêm sầu trăng lạnh giấc cô miên

Chẳng biết hương linh em đâu đây
Buồn thương vóc liễu có hao gầy
Có thầm tưởng tiếc thời gian cũ
Xúc động chao rèm rung phiến lay?  

Em muốn nhắn gì với anh không?
Như khi em giận vẫn làm thinh
Cho anh chưa kịp câu năn nỉ
Em đã cười tha rạng ý tình

Hình như giao tiếp chỉ một chiều
Hay anh độc thoại đó em yêu?
Hề chi em nhỉ vì ta đã
Hòa quyện trong nhau ý tỏ điều

Nhưng mà về đi em nhé
Hằng đêm anh vẫn đợi
Hằng đêm anh vẫn chờ
Đừng đi lâu như thế
Để mình anh bơ vơ
Để tâm anh sầu não
Để thân anh dại khờ

Trăng khuya chếch dải non mờ
Đèn khêu chiếc bóng vọng chờ cố nhân
Người đi khuất nẻo phù vân
Người ôm nỗi nhớ cõi trần mộng du


Quang Dương 

No comments:

Post a Comment