Bao năm còn vương vấn
Kỷ niệm làm sao quên
Bao năm còn nhỏ lệ
Còn làm thơ khóc em
Dẫu thân này cát bụi
Khôn ngăn nỗi ngậm ngùi
Dẫu vô thường thấu hiểu
Muôn kiếp cầu chưa nguôi
Em đi rồi đi mãi
Anh ngơ ngác lạc loài
Xót xa trong nỗi nhớ
Lịm xác hồn chia hai
Em về nơi chốn tịnh
Anh vương nợ cõi sầu
Tìm đâu nhịp ô thước?
Tìm đâu giọt mưa ngâu?
Tìm đâu lối lên trời?
Tìm đâu đường xuống đất?
Hỏi đâu địa ngục thất?
Hỏi đâu cung Niết Bàn?
Anh van vỉ lời kinh
Phật xa khuất vô hình
Anh thành tâm kệ, chú
Bụt lắc đầu, chưa linh
Anh lên núi lạy tiên
Vách đá trơ phẳng liền
Bao nhiêu đời tu đạo
Mới đắc mầu thiện duyên?
Anh công phu thiền quán
Chỉ dấy những động tâm
Chập chùng thân ô trược
Xao động ý trầm luân
Anh ngóng truyện dân gian
Em ngơ cá bống vàng
Chim xanh chê tay áo
Tỉnh giấc thêm bẽ bàng
Anh gục đầu vô vọng
Tìm em ở chốn nào?
Anh linh người đã chết
Thiếu nhiệm mầu hay sao?
Chẳng lẽ chỉ trong mơ?
Bóng em cũng nhạt mờ
Mà sâu trong tiềm thức
Đau thương đến chẳng ngờ
Nhưng anh sẽ tìm mãi
Tìm cho đến một ngày
Hai phách hồn gặp lại
Như xưa cùng nắm tay
Quang Dương
No comments:
Post a Comment