Nhớ ngày anh làm quen
Đạp xe hai hàng bên
Em thẹn thùng đỏ má
Anh phập phồng ngó
nghiêng
Gạn hỏi được đôi câu
Xe đã vụt qua cầu
Bóng hồng xa mất hút
Mình anh ngẩn ngơ sầu
Về nhà anh làm thơ
Đêm ngủ anh nằm mơ
Mơ thấy anh bỏ sách
Bên em ngồi quay tơ
Mơ thấy em ngả võng
Quạt nồng anh ầu ơ
Mơ thấy em thả tóc
Lược gương anh sẵn chờ
Sáng ra anh thẫn thờ
Nhớ nhung đến chẳng
ngờ
Đi học quên mang cặp
Vào lớp trễ nguyên giờ
Lời thầy theo gió
thoảng
Chữ nghĩa dường lơ mơ
Anh ra người ngớ ngẩn
Bạn ghẹo: “Ê! Thằng
khờ!”
Từ đấy anh biếng học
Cứ tơ tưởng về em
Từ đấy anh ôm mộng
Thắt chỉ hồng xe duyên
Nhưng rồi duyên không
bén
Chỉ hồng cũng buộc lơi
Hôm qua có người mách
Kiệu hoa rước em rồi!
Hồn anh sầu chất ngất
Rượu không say mà gục
Vết thương lòng ai
hiểu?
Đời bỗng thành cô liêu
Lang thang anh đạp xe
Loanh quanh đường lá
me
Dáng ai như vừa thoáng
Áo nghiêng tà nón che
Hương bay mờ dĩ vãng
Hình khuất nẻo mộng
xưa
Riêng tiếng người nhỏ
nhẹ
Như mới vừa "dạ..., thưa..."
Quang Dương 7/2016
No comments:
Post a Comment