Nắng chiều rơi rớt vàng hoe
Phượng xưa chưa tỏ lối về
Bước chân ngậm ngùi kỷ niệm
Một vùng tim tím hoang mê
Người gọi em là phượng tím
Vì em mang dáng phượng xưa
Hè về xôn xao trang điểm
Hoa cười vương vấn tình quê
Nhưng em dám đâu là phượng
Thân em mộc mạc đơn sơ
Áo em thua màu rực rỡ
Sánh nào được với phượng mơ
Tên em Jacaranda
Khiêm nhường trên phố người qua
Lá kép vân vi gợn gió
Quả nang vương hạt nhẹ sa
Quê hương em vùng Nam Mỹ
Đói no đạm bạc qua ngày
Theo chân lữ hành xuôi ngược
Trụ miền đất lạ hôm nay
Tạ ơn người dành cảm mến
Nâng chùm hoa mỏng bồi hồi
Ký ức bao ngày thơ mộng
Thân thương nhớ quá một thời
Xa lắm phải rồi rất xa
Áo trắng sân trường thướt tha
Cánh phượng ngời lên trong mắt
Rộn ràng điệp khúc hoan ca
Tháng năm dùi mài kinh sử
Mùa thi chăm chỉ sách đèn
E ấp phượng vào trang vở
Bên hàng lưu niệm thương quen
Bước chân tan trường bỡ ngỡ
Vành che nón lá ngập ngừng
Bên gốc phượng già thấp thoáng
Có người lén mắt bâng khuâng
Những bức thư tình non vội
Rồi tan theo lá tàn đông
Nhưng phượng mùa về vẫn thắm
Tiễn người tách bến qua sông
Để cho một người ở lại
Thu sang đếm bước lạnh lùng
Lối xưa tiêu điều quạnh vắng
Tả tơi úa lục phai hồng
Tất cả đã thành dĩ vãng
Bây giờ một bóng hoàng hôn
Nửa vòng địa cầu xa tắp
Phượng xưa cũng tím loang buồn
Cám ơn Jacaranda
Vẫn là phượng của lòng ta
Màu tím đã thành thân thiết
Đất người tri kỷ tình hoa
6/2022
Quang Dương
No comments:
Post a Comment